Cũng vì là Tô Bạch chưa chạy được xa, lại nhìn thấy được một người quen.
Ở phía trước, có một cô bé thân hình yểu điệu đang hướng dẫn người nơi này bắt đầu di tản.
Là Ninh Huyên.
Mặc dù lúc trước sở cảnh sát cũng đã thông báo cho người nơi này rời đi, nhưng mà vẫn còn có một vài người chưa kịp di tản.
Thế nên, trong Đồ Long Bộ, có một vài người vẫn luôn phải trợ giúp người dân di tản.
Mà cũng chính là lúc này, mắt của Tô Bạch hơi hơi co lại, hắn nhìn hướng về trời cao.
Nơi cách chỗ của Ninh Huyên không xa lắm, hắn cảm giác được một mùi nguy hiểm đang nhanh chóng tiếp cận tới gần.
Đó là... Quỷ của trời cao!
Khi mà Tô Bạch mới vừa nghĩ đến điều này, đã nghe thấy một tiếng nổ “ầm” vang lên.
Trên bầu trời chỗ bọn Ninh Huyên, một người từ tòa nhà bên cạnh nhảy ra, nhảy tới phía bên trên tòa nhà của Ninh Huyên.
Trong nháy mắt, cửa kiếng trên tòa nhà nổ tung, nổ dần xuống phía dưới tòa nhà.
Mà chỗ bên dưới, chính là vị trí của Ninh Huyên.
Thấy một màn như vậy, mặt nạ trên mặt Tô Bạch xuất hiện trong nháy mắt, cả người đột ngột nhảy ra, chạy về phía Ninh Huyên.
Trên bầu trời, mảnh vỡ lớn nhất kia, có độ lớn khoảng tay người, nện lên trên người, tuyệt đối sẽ mất mạng!
“A!!!” Có người thấy được vật rơi trên trời cao, thét lên thành tiếng.
Lúc này Ninh Huyên còn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Ngay trong thời khắc nháy mắt này, Tô Bạch một phát bắt được nàng cùng với một bé trai bên cạnh, bổ nhào về phía bên cạnh.
“Rầm...” Một tiếng kính vỡ đập lên trên mặt đất vang lên.
Ninh Huyên lúc này vẫn còn hơi mơ hồ, vừa rồi nàng mới nhìn thấy mảnh kiếng bén nhọn bể nện xuống, sau đó bản thân mình đã trời đất quay cuồng, rồi nằm trong ngực một người đàn ông xa lạ.
Nàng nhìn về phía người đàn ông ôm mình, trên mặt kẻ đó mang theo một cái mặt nạ méo mó màu đỏ thẫm.
“Mặt nạo méo mó?!” Trong lòng nàng thốt ra một cái tên.
Đoạn thời gian trước đây, nàng đã từng cùng Sở Hồng Nguyệt xử lý một vụ án mang mã số E74 của thành phố Vân Mộng.
Lúc ấy chính là từ trong miệng của người bị hại,
Biết một người mang mặt nạ đỏ thâm méo mó, giết chết người sống lại lái taxi kia.
Nghĩ tới đây, Ninh Huyên lập tức duỗi tay sờ soạng phía sau lưng mình.
Ở nơi đó, có một cặp còng tay.
Nhưng mà, khi nàng sờ đến phía sau lưng mình, đột nhiên tay nàng bị nắm lại.
Tô Bạch nhìn Ninh Huyên, chân mày hơi nhíu lại.
Bộ cô gái này là tính vong ơn bội nghĩa à? Mình mới vừa cứu nàng, nàng đã nghĩ tới việc lấy còng tay khóa mình lại?
Chẳng qua hắn nghĩ đến lúc trước chuyện Ninh Huyên lái xe jeep té nước lên người hắn, lập tức không hề cảm thấy kỳ lạ.
“Vịnh Hồng!!!” Cũng chính là lúc này, một tiếng hét thê thảm truyền đến từ bên cạnh.
Tô Bạch nghe được tiếng này, lập tức nhìn về phía âm thanh vang lên.
Sau đó, hắn đã nhìn thấy được một người phụ nữ trên người có rất nhiều vụn kiếng vỡ, cổ, bên trong thân thể, đã ghim đầy mảnh vỡ.
Mà nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết, là một người đàn ông trung niên cách người phụ nữ đó không xa.
Trông có vẻ, là chồng của nàng.
“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Châu Vịnh Hồng, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, thể lực +2.”
Tô Bạch cảm giác thân thể của mình trở nên tràn đầy tinh lực, đã hiểu được, người phụ nữ này chết rồi.
“Tại sao ngươi lại không cứu nàng!!!” Cũng chính là lúc này, người đàn ông trung niên kia chạy đến trước mặt Tô Bạch, nắm cổ áo Tô Bạch lại, mờ miệng gào thét.
Mắt của hắn đỏ tươi, trong đó tràn đầy thống khổ, tức giận...
Sắc mặt Tô Bạch bình tĩnh.
Trong lòng hắn không có chút tự trách nào.
Khoảng thời gian ban nãy, có thể đủ để hắn cứu Ninh Huyên và cậu bé kia ra, đã là dùng hết sức mình rồi.
Hắn cũng không có cách nào để cứu nhiều người hơn.
Mà sở dĩ cứu Ninh Huyên, cũng là bởi vì hắn quen biết Ninh Huyên, thế nên ngay từ ban đầu nghĩ tới cứu đối phương.
Tô Bạch trước tiên ném Ninh Huyên xuống đất, tiếp theo vươn tay, bình tĩnh đẩy ngón tay của người đàn ông ra.
Hắn lười nói chuyện với người đàn ông này.
Cũng lười giải thích gì đó.
Lúc này, Tô Bạch cảm thấy bất kể là mình giải thích cái gì, đối phương cũng sẽ không công nhận.
Bởi vì người thân của họ chết đi rồi. Thứ họ cần bây giờ, chỉ là một con đường để hả giận.
Sau đó, thân hình Tô Bạch vừa động, lập tức chạy về nơi xa.
“A!!!” Người đàn ông trung niên nhìn bóng dáng Tô Bạch đã đi xa, sau đó vừa nhìn về phía thi thể của vợ mình, gào thét thành tiếng, giống như thú bị nhốt.
Ninh Huyên xoa cái mông có hơi đau, nghe âm thanh của người đàn ông, nhìn bóng dáng Tô Bạch, trong lòng dấy lên sự khó hiểu.
Người này, thật sự là người sống lại sao?
Người sống lại dễ nói chuyện như vậy à?
Nhưng không phải là người sống lại, chẳng lẽ lại là Người linh năng?
Ninh Huyên nghĩ tới đây, lắc đầu, nếu như là Người linh năng mà nói, vậy thì không cần thiết phải giấu đầu lòi đuôi như vậy.
Một bên khác, mặt nạ của vẻ mặt Tô Bạch biến mất.
Hắn nhìn tay mình, chân mày hơi nhíu lại.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm của con người đối với hắn càng ngày càng mờ nhạt mỏng manh.
Dù là có người chết ở trước mặt của hắn, lòng của hắn cũng không có bất kì gợn sóng nào.
Tô Bạch biết, điều này và việc hắn có là người sống lại hay không không có bất kì can hệ gì, cũng không có liên can với quan tài hoàng kim.
Mà là bởi vì những ngày qua hắn thấy quá nhiều người mất đi, đã chết lặng rồi.
Tô Bạch lắc đầu, cũng lười nghĩ chuyện này.
Loại chuyện này, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Tiếp theo, hắn nhìn về phía xa, mở cảm giác dã thú ra, lập tức cảm giác được vị trí Quỷ của trời cao.
Cảm giác được một chút, Tô Bạch đã đoán chừng ra tuyến đường đối phương, trên mặt hiện lên mặt nạ méo mó màu đỏ thẫm, chạy về phía một tòa cao ốc.
...
“Ầm!” Đầu của một tay bắn tỉa nên lên vách tường, để lại một bãi máu đen, sau đó chậm rãi tê liệt ngã xuống đất.
“Đồ Long Bộ chết tiệt, Liên Bang Chết tiệt!” Tay Cao Tường chà lau vách tường một chút, mang vẻ mặt tàn nhẫn đầy râu lởm chởm.
Vốn dĩ, hắn là bởi vì hệ thống quản chế của thành phố Vân Mộng hư, thế nên giết một vài người giải buồn, nhưng ai mà biết được, chưa bao lâu, hắn đã bị người của Đồ Long Bộ quấn lấy.
Hơn nữa lần này, còn khó đối phó hơn so với lần trước.
Phía cảnh sát và quân đội cũng đã tới.
Thậm chí còn lái cả máy bay trực thăng tới.
Nếu không phải hắn dùng năng lực của mình, khống chế người điều khiển máy bay trực thăng nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống, dọa cho quân đội rút lui, bây giờ hắn đã chết từ lâu rồi.
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!” Nghĩ đến đây, Cao Tường gào thét thành tiếng, thấp giọng mắng: “Con điếm thúi Thi Thiên Thiên này, nếu như ta còn sống, tuyệt đối sẽ giết chết ngươi!”
Cũng chính là lúc này, vài bóng người chạy tới từ đàng xa.
Cao Tường thấy thế, vẻ mặt hiện lên nét âm tàn .
Mấy tên Người linh năng này thật sự là âm hồn không tan mà!!!
Tiếp theo, hắn đứng dậy nhảy ra, lần nữa phá ra cửa sổ thủy tinh, tông vào bên trong một tầng văn phòng.
Cũng chính là vì hắn hiểu rằng giết chết mấy tên Người linh năng này, sẽ dẫn tới Người linh năng lớn mạnh hơn đến, đến lúc đó càng phiền phức.
Nếu không, bây giờ hắn nhất định giết mấy người này rồi!
“Mấy vị, Quỷ của trời cao chạy về phía đối diện rồi.” Một gã đàn ông mặc quần áo bình thường cau mày nói.
“Chúng ta tiếp tục đuổi theo!” Một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh nhìn đi nhìn lại khoảng cách giữa các tòa nhà với nhau, cắn răng nói.
Sau đó, nàng lập tức chạy về phía thang máy.
Một nhóm người vội vàng đuổi theo.